Lên Án 诟病 Cấu bệnh ๖ۣۜMẹ đẻ: Trì Tổng Tra 池总渣 ๖ۣۜSố đo ba vòng: Vòng giải trí, cường cường, song A, gương vỡ lại lành, niên hạ, tùy hứng điên phê yêu làm nũng đại minh tinh x muối hệ ẩn nhẫn yêu bận Truyện. Sổ Bệnh Án. Chương 191: 191: Anh Cảm Thấy Em Sẽ Hận Anh Chứ. Sổ Bệnh Án. Chương trước Trùng hợp lại chính là "bệnh nhân" trong video, đã tranh cãi với Tạ Thanh Trình!!! Sổ Bệnh Án chương 202 | Đọc Chương 202 - Lại khiến anh ngã vào lòng em full - doc truyen So Benh An chương 202 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi TRUYỆN VIP; Trang Chủ chuyên gia nghiên cứu khoa học dưới sân khấu và đối thủ cạnh tranh có thể đưa câu hỏi Kể từ khi chiến sự tại Ukraine bùng phát hôm 24/2, nhiều nhà điều hành cấp trung liên quan tới các tập đoàn năng lượng Nga đã tử vong một cách bí ẩn, theo Financial Times. Một ngày sau khi chiến sự nổ ra, ông Alexander Tyulyakov, phó lãnh đạo bộ phận quản lý ngân quỹ của Cô nhân viên bệnh viên hỏi thản nhiên như việc đã quen: "Học lớp (Dân trí) - Cô bé nhỏ choắt đeo khẩu trang kín mít đi cùng mẹ đến bàn đăng ký bỏ thai. Bà mẹ nhỏ nhẹ trả lời cháu học lớp 7, cô học trò giật giật tay mẹ… bBl0. Sau khi Tạ Thanh Trình đến Mỹ thăm Tần Dung Bi, nhận ra có một tổ chức phạm tội đang tìm kiếm "Sơ Hoàng".Năm đó Tần Từ Nham vì bảo vệ anh, đã bịa rằng đây là một hệ thống số liệu tính toán bằng máy tính, nói rằng toàn bộ hồ sơ số liệu đều là được hệ thống thông tin kia tính toán ra, cũng đặt tên cho hệ thống không tồn tại kia một cái tên, gọi là "Hồ sơ Sơ Hoàng".Kết quả có kẻ tin là tiên chúng tới nhà Tạ Thanh Trình đánh cắp tư liệu, sau khi phát hiện không có bất cứ thông tin gì liên quan đến Sơ Hoàng, đã nhận định quan hệ giữa Tạ Thanh Trình và Tần Từ Nham chưa tới mức có thể đỡ đần lẫn nhau được, vì thế suy đoán Tần Từ Nham giao số liệu Sơ Hoàng cho con gái của ông giữ quả đương nhiên chẳng thu được gì Dung Bi vì thế mà bị liên lụy, tổ chức của đối phương sử dụng khổ hình trong quá trình tra hỏi cô ấy, lại dùng cả thuốc, bác sĩ viện tâm thần Mỹ cho rằng hệ thần kinh của cô đã chịu sự tàn phá không thể chữa trị nổi nữa, cả đời này chỉ có thể sống hồ đồ chẳng rõ như thế của cô yêu cô vô cùng, đón cô về nhà dốc lòng bầu bạn, nhưng không lâu sau đó, người chồng phát hiện ra trong lúc bị bắt cóc, Tần Dung Bi đã bị đám tội phạm tiêm đủ loại thuốc cấm vào cơ thể cô, dẫn tới các chức năng, cơ quan của cơ thể cô bị hao tổn nghiêm trọng—— Nhất là đại não, đã bắt đầu suy thoái từng bước mệnh của Tần Dung Bi bước vào thời gian đếm một năm ấy, cháu gái ngoại của lão Tần, cũng chính là con gái Tần Dung Bi, mới chỉ tám, chín tuổi...Tạ Thanh Trình dưới sự thôi thúc của hai việc này, lại đưa ra quyết định một lần tìm thấy bạn cũ của Tần Từ Nham, viện trưởng viện tư nhân Mỹ nói "Tôi cần chú giúp tôi một việc.""Gì cơ?""Tôi cần phải sử dụng RN-13 một lần nữa."Thật ra, về mặt dị năng của Sơ Hoàng, Tạ Thanh Trình hoàn toàn lừa gạt Hạ Dư—— Cũng như Hạ Dư có được dị năng Huyết Cổ, Tạ Thanh Trình là bệnh án đầu tiên sử dụng hoàn chỉnh loại thuốc gây ra Ebola thần kinh, thật ra anh cũng có năng lực đặc thời với việc RN-13 tước đoạt sinh mệnh bình thường của anh, cũng ban cho anh hai món quà rất quý báuKhả năng thích ứng không bình với khả năng phân tích cực cao của đại năng thích ứng tăng lên, có thể giúp Tạ Thanh Trình tiến hành những thí nghiệm về mạng sống trên cơ thể mình để làm khả năng tính toán cực cao của đại não, giúp anh có thể có được khả năng đồng thời nghiên cứu sâu vào vài lĩnh vực cùng Tần Từ Nham còn sống, Tạ Thanh Trình nhờ có hai loại dị năng đặc biệt này của Sơ Hoàng, mới có thể tiến hành thí nghiệm sinh hóa và học tập y thuật cùng một đó anh vì làm một người bình thường, từ bỏ trí tuệ siêu việt như thế, lựa chọn dùng thuốc trị liệu, trở về những ngày tháng sống an hiện tại, anh vì cố hết sức sửa chữa lại số liệu thực nghiệm của Tần Từ Nham, thực hiện lời hứa, hoàn thành việc chỉnh sửa lại học thuật cho lão vì nghiên cứu tạo ra loại thuốc mới có thể kéo dài sự suy kiệt cơ quan của Tần Dung Bi, quyết định dùng RN-13 một lần cần tới hai dị năng ấy của Sơ vì anh đã từng dùng thuốc trị liệu, lại tiến hành áp chế hoàn toàn Ebola thần kinh, dùng RN-13 lần nữa tạo thành ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn trước thuốc phải chịu tăng lên, anh không thể dùng nhiều lần, sau mỗi một lần dùng thuốc, anh đều có thể đạt được một quãng thời gian tư duy nhanh nhạy lạ thường, cùng với sự mạnh khỏe của cơ rất nhanh, tác dụng phụ của RN-13 đã bắt đầu phóng đại lên nặng nề hơn nhiều trong cơ thể anh, mà lúc yếu ớt đi lần nữa, tình trạng cơ quan nội tạng của anh sẽ càng nghiêm trọng hơn hẳn trước khi uống gan, lá lách, phổi...!Thị lực, khả năng chịu đựng, đều sẽ tuột dốc nhanh không thể không tăng lượng thuốc trị liệu lên lớn hơn, đến mức cố sức cân bằng tổn thương của RN-13 đến cơ quan nội thể anh tựa như một bình thuốc đã vỡ, anh không ngừng nhét đầy loại thuốc cần thiết vào trong bình, bỏ nọ thêm kia, muốn bản thân sống được thêm lâu hơn một chút cùng tình hình của Tần Dung Bi còn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, mà học thuật của Tần Từ Nham anh cũng chưa chỉnh sửa lại xong hoàn toàn, anh biết vài thứ đó với lão Tần mà nói thì có bao nhiêu quan trọng, gần như chính là linh hồn gộp với sinh mệnh của Tần Từ về bản thân anh——Anh đã tính toán rất rõ ràng. Anh là một người đàn ông đã ly hôn, không có con, không định tái hôn, em gái trưởng thành rất ưu tú, đủ để chăm sóc dì Lê đã dần về già, còn về Trần Lê Sinh vì điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh mà hi sinh, anh cũng dành cho một sự công bằng, anh đã giúp Trần Mạn dần thoát khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của anh cuộc sống, những chuyện cần anh hoàn thành, anh đều đã làm còn một ai, là không thể rời khỏi anh được nên, chú gấu bông rách nát, tự mình chắp vá khắp nơi, tự khâu lại hoàn chỉnh, quay về nhân gian, cuối cùng cũng có thể an tâm rời đi Tạ Thanh Trình quay trở về ký túc xá nhân viên trường, đã muộn lắm không ngờ còn một người ngồi trước cửa phòng mình."...!Hạ Dư?"Hạ Dư đang híp mắt ngủ gà ngủ gật trước cửa của anh, đã thiếp đi, nghe thấy giọng của Tạ Thanh Trình, lập tức tỉnh giấc, đứng dậy gọi "Anh Tạ.""...!Sao cậu lại ở đây?" Tạ Thanh Trình mới vừa trị liệu xong, cơ thể còn rất đau, lại yếu ớt, thật sự không thể nào đối phó nổi với nhóc quỷ trước mắt vô thức kéo ống tay áo mình xuống, siết lấy dấu vết trên cổ tay che đi, anh không muốn Hạ Dư nhìn thấy dấu còng tay lúc anh nhận trị liệu, nếu không còn phải đối mặt với sự chất vấn của Hạ Dư sáng lối đi tối mờ, Hạ Dư không để ý đến động tác này của anh, cậu chỉnh lại túi đeo chéo trên lưng mình, lại nhấc túi nilon mình cầm trong tay lên, cười với Tạ Thanh Trình "Tối em có đi ngang qua một tiệm trà sữa cách tân, nhìn qua cũng không khác quán chúng ta đến lúc ở huyện Thanh Li là bao vào là thấy ngay, uầy, quả nhiên có bán trà sữa trân châu hai tệ một ly em mang về cho anh ngay.""..."Nam sinh nửa oán trách nửa đùa cợt bảo "Cũng không biết thứ này ngon ở đâu nữa.""..." Tạ Thanh Trình không biết có phải mình vừa chữa trị xong quá yếu ớt hay không, ngay cả trái tim cũng chẳng còn sức lực, tới mức nó đối mặt với Hạ Dư, vậy mà có chút không chịu nổi cảm giác ngập tràn nguy hiểm mặc một Dư thấy anh không nói lời nào, lại hỏi "Họp xong rồi ạ?""Gì cơ...!À." Tạ Thanh Trình nhớ tới lời nói dối của mình lúc ở phòng trị liệu với Hạ bảo mình đi họp, Hạ Dư cũng thật sự tin rằng anh đi hề nghi ngờ anh một chút nào, hình tượng Tạ Thanh Trình trong mắt cậu cao cả đến chỉ lặng lẽ đợi anh tại chỗ mà giác sụp đổ trong lòng Tạ Thanh Trình càng nặng hơn, anh cảm thấy tối nay Hạ Dư đứng ở nơi này, tựa như muốn nghiền nát tòa thành phòng thủ của anh nói "Đúng thế, họp xong rồi."Hạ Dư lại cười, rất dịu dàng "Có mệt không đến vậy rồi, hẳn là mệt lắm nhỉ, đã ăn cơm chưa?"Tạ Thanh Trình nhận ra Hạ Dư vừa nói chuyện, vừa vô thức lắc lắc chân, lúc này anh mới nhận ra giờ đã vào tháng sáu, nhiều bọ, Hạ Dư lại chỉ mặc quần thể thao của học sinh, lộ ra hơn nửa cẳng chân, cũng không biết đứng đây nuôi muỗi bao lâu nghĩ lại, Hạ Dư còn có thể chất dị ứng nhẹ với côn trùng cắn nữa, vì thế cũng không để cậu nhóc đứng ngoài cửa tán dóc biết hẳn nên đuổi Hạ Dư đi, việc này mới đối diện với đôi mắt sáng ngời ngập cõi lòng chờ mong của nam sinh, lời nói đến bên miệng, cuối cùng cũng chẳng thể nói ra cùng Tạ Thanh Trình mở cửa ra, bảo Hạ Dư "Vào trong trước đã."Tạ Thanh Trình vào ký túc xá đã dựa vào trên sô quá mệt mỏi, phản ứng phụ sau khi trị liệu lại trở nặng sau mỗi một lần, Hạ Dư lại chẳng phải người ngoài gì cả, Tạ Thanh Trình cũng lười tiếp đón chí còn nới lỏng nút thắt cà vặt, sai khiến cậu "Có thể đun ít nước không?"Hạ thiếu gia lại rất chịu thương chịu khó, đun nước, đưa cả trà sữa tới cho Tạ Thanh Trình luôn, sau đó đứng bên cạnh sô pha, như con cún lớn chờ mong nhìn Thanh Trình thật sự không thoải mái, uống mấy ngụm nước, bảo Hạ Dư "Cậu làm việc của mình đi, tôi muốn nằm một lát.""Anh họp gì thế, làm xong cứ như chạy Marathon vậy." Hạ Dư thở dài, cậu đi tới, cởi giày trong nhà của Tạ Thanh Trình ra, sau đó ngồi xuống bên sô Thanh Trình hơi hé mắt, muốn co chân lại, nhưng Hạ Dư đã giữ lấy, cậu cúi đầu xuống, gác chân Tạ Thanh Trình lên đùi mình, sau đó chậm rãi xoa bóp, thả lỏng giúp Thanh Trình không thích để mấy cô gái ngồi quỳ trên đất phục vụ những vị khách mỏi mệt, điều đó sẽ khiến anh khó chịu vô Hạ Dư thì không như thế, quan hệ giữa anh và cậu đúng là thân mật quá mức rồi, vậy nên cậu làm việc này, cảm giác bài xích của Tạ Thanh Trình cũng không nữa không biết Hạ Dư học kĩ thuật xoa bóp ở đâu mà giỏi thế, ấn huyệt rất chuẩn, huyệt vị ở lòng bàn chân được cậu ấn vào, cảm giác căng mỏi lan lên, thật sự chẳng có sức đâu mà giãy Thanh Trình vì đã tiến hành trị liệu, lúc này tới sức chống cơ thể cũng yếu ớt, được ấn thoải mái, không nhịn nổi giơ tay lên che trán, hầu kết trượt lên xuống, bật thành một tiếng rên."..." Mỗi lần Hạ Dư mát xa cho anh, đã cảm thấy Tạ Thanh Trình hẳn rất thích việc này, không ngờ trạng thái mệt mỏi lần này của anh còn để lộ vẻ hưởng thụ lẫn yếu ớt tiếng khàn khàn lẫn vẻ mệt mỏi và thoải mái kia như cào vào tim cậu, Hạ Dư cảm thấy vì một thanh âm này, bản thân đứng chờ anh ngoài cửa nuôi muỗi suốt mấy tiếng đồng hồ kể cũng rất đáng mắt cậu sâu hơn chút, xoa chân cho Tạ Thanh Trình, một lát sau, nhỏ giọng nói "Em cởi tất ra giúp anh nhé?"Tạ Thanh Trình thoáng tỉnh táo lại, lắc đầu, lại muốn co chân Dư đè anh lại, cởi chiếc tất cao cổ màu đen của anh như Tạ Thanh Trình rất nề nếp, bởi vì thường xuyên mặc quần tây, đi tất cao cổ để tránh gây khó nhìn lúc đi lại, kéo lên tận cẳng mặc tuân thủ theo quy tắc xã giao như thế, trong mắt Hạ Dư thật ra ngập ham muốn, cậu chậm rãi cởi tất đen của Tạ Thanh Trình ra, để lộ làn da lành lạnh nhợt nhạt phía Thanh Trình tỉnh táo hơn chút, mở to mắt "Sao cậu cũng chẳng chê dơ thế.""Không có nha, em thấy chân anh đẹp lắm mà."Đúng là thế, chân Tạ Thanh Trình thon gọn, mắt cá chân lẫn gân xanh nhạt màu đều rất rõ lại thích sạch sẽ, móng chân trong suốt tựa như mặt băng, phủ lên đầu ngón chân ửng hồng phía tất rồi, lực trên tay có thể ấn mạnh hơn, chuẩn xác hơn, Tạ Thanh Trình như báo săn được gãi cằm, tuy rằng vẫn uy phong ghê gớm như thường, nhưng dù sao cũng không cưỡng lại nổi cảm giác thoải mái khi gãi cằm, nhất thời cũng không phản kháng lại, để Hạ Dư cẩn thận hết lòng xoa bóp cho anh."Ư..."Không như lúc mây mưa, Tạ Thanh Trình được mát xa không để ý tới việc mình có thể bật thành tiếng hay không, Hạ Dư xoa bóp cho anh thoải mái, anh cũng sẽ trầm thấp khàn khàn phản hồi lại kĩ thuật của Hạ thân người đàn ông nghe thấy tiếng ấy cũng chẳng thấy gì, mà cậu trai lại rất vừa mát xa, vừa hỏi anh "Thoải mái không?""Lực như vậy đã vừa chưa?""Có cần phải dùng sức thêm chút không?". Truyện đề cử Viên Kim Cương Của Từ Tổng "...!Nhẹ chút..." Tạ Thanh Trình được cậu mát xa huyệt dũng tuyền*, không nhịn được nhăn mày lại thở hổn hển cản cậu, "Đau..."*Huyệt dũng tuyền nằm ở lòng bàn chân, còn được gọi là địa cù, quyết tâm,...! Khi co các ngón chân lại có thể xác định được huyệt này."Quen là thoải mái thôi.""A..." Mày kiếm của Tạ Thanh Trình cũng hơi nhăn lại, huyệt vị này ấn vào luôn đau nhức, nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà chẳng Dư ấn ấn, màu đáy mắt càng ngày càng sâu, bỗng dưng ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại dáng Thanh Trình giữa lúc mệt mỏi lẫn thư giãn hỏi cậu một câu "Cậu mỏi à?""Không có." Giọng Hạ Dư đã hơi nghẹn, "Có thể khiến anh thoải mái, sao mà em mỏi cho được."Cậu nói, tiếp tục cẩn thận xoa bóp lòng bàn chân cho Tạ Thanh Trình, mát xa mu bàn chân nhợt nhạt...!Sau đó ấn tới mắt cá chân, đến túc tam lý...*Túc tam lý là huyệt vị nằm dưới đầu gối, trên cơ trước xương chày, dọc theo kinh tuyến dạ dày.Ấn tới sau đó, Tạ Thanh Trình quả thật lại thả lỏng, Hạ Dư thì có chút không chịu nổi gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy, hẳn là thế mát xa, nghe thấy Tạ Thanh Trình thấp giọng rên chẳng chút đề phòng, dần khó kìm nổi lòng, cuối cùng không nhịn nổi, giữ lấy mũi chân Tạ Thanh Trình, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên này quả thực chẳng ngờ đến, Tạ Thanh Trình nào nghĩ tới trong lúc đang thả lỏng lại nhận sự kích thích này, run lên thoáng tỉnh táo lại."Hạ Dư, cậu——"Chuyện này trong mắt Hạ Dư thật sự cũng chẳng có gì, anh là người đàn ông cậu yêu yêu từng bộ phận trên cơ thể anh, đến khuyết điểm cũng trân trọng, sao lại để ý tới mấy thứ này chứ?Nhưng Tạ Thanh Trình lại chẳng nghĩ như mắt anh đối diện với ánh mắt si mê lưu luyến của Hạ Dư, lòng run lên bần bật, thật sự shock luôn người cứ nhìn đối phương hồi lâu như thế, Hạ Dư vì chìm trong tình yêu và ham muốn, giữ lấy chân anh, như ôm tuyết, như nâng ngọc, sau đó cậu rủ mắt nhìn mu bàn chân trắng như băng kia, lông mi run nhẹ...Cậu lại khẽ hôn Thanh Trình "..."Trong bầu không khí không ngừng nóng lên này, sự ái muội như đã hóa thành chất gel nặng nề, quấn quanh người bọn mắt Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình dần si mê hơn, trong mắt cậu trai chẳng hề che giấu vẻ say đắm dành cho người đàn ông."Anh ơi..."Bờ môi cậu khẽ chạm vào làn da anh, như chuồn chuồn lướt chuồn đỏ lướt qua mu bàn chân, vút qua gợn sóng nhịp tim, chậm rãi bay lên trên...Sau đó Hạ Dư nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, cọ nhẹ chóp mũi lên tay Tạ Thanh Trình, hôn lên từng ngón tay anh, sau đó thành kính lại dịu dàng dán bờ môi ấm áp lên mu bàn tay của Tạ Thanh Trình."Anh à...!Em muốn ở bên anh...""Muốn con người anh...!Còn cả trái tim anh nữa...""Anh Tạ...!Anh đồng ý với em đi mà, hẹn hò với em, cho em một danh phận, được không anh?"Tạ Thanh Trình bị một thanh kiếm sắc bén chẳng nhìn thấy đâm vào, chợt tỉnh sương mù mỏi mệt lại mơ màng trong mắt anh tan nhớ tới giấy khám bệnh hôm nay của mình, nhớ tới bản thân là đàn ông mà Hạ Dư cũng là nam giới, nhớ tới hết thảy...!Anh chỉ còn thời gian năm sáu năm thôi...Anh như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, muốn đẩy Hạ Dư Dư vẫn chưa tỉnh táo trẻ tuổi tràn ngập ái dục dành cho Tạ Thanh Trình, nào dễ tỉnh lại đến như vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Tạ Thanh Trình, cậu hãy còn đắm chìm trong bầu không khí hòa hợp hiếm có giữa hai người khi nãy, khó dằn nổi lòng nhổm người dậy, chống trên người Tạ Thanh Trình, vây anh giữa mình và sô dịu dàng lại điên cuồng, si mê lại bệnh trạng nhìn anh chăm chú."Tạ Thanh Trình..."Cúi đầu hôn Thanh Trình chợt xoay mặt đi, nụ hôn của Hạ Dư dừng lại trên động mạch bên gáy hôn hạ xuống, trong lòng Tạ Thanh Trình hình như có gì đó đang sụp đổ, tiếng lòng hòa theo nhịp đập động mạch, anh sau khi choáng váng bắt đầu đẩy Hạ Dư ra mạnh mẽ."Đừng...!Không muốn, hôm nay tôi không có tâm trạng, Hạ Dư...!Hạ Dư cậu dừng lại đi!"Anh thật sự hoảng không biết bản thân đang sợ thứ sợ Hạ Dư phát hiện ra dấu trói lưu lại trên tay anh lúc trị liệu?Hay là sợ Hạ Dư nhìn thấy nốt ruồi son sau gáy anh bị xé rách lần nữa, còn chưa khép miệng?Hay là...Hay là sợ bản thân sẽ vô thức lún sâu xuống với Hạ Dư...!Sợ trùng cổ Hạ Dư đã chôn vào trong lòng anh lại muốn rục rịch. Anh đang sợ cái gì?Hạ Dư si mê Tạ Thanh Trình quá sâu, trên cơ thể người đàn ông ấy như có lực hút không nhìn thấy, thu hút cậu không ngừng lại thời suy nghĩ hỗn loạn cậu vì Tạ Thanh Trình, ánh mắt mơ màng, hoàn toàn không nghe thấy lời đối phương nói, vẫn hôn lên anh nóng cảm thấy anh thật xinh đẹp, tựa như một đóa hồng chỉ thuộc về mỗi hồng rực rỡ, nguy hiểm, có gai, nhưng cậu lại không nhịn nổi muốn hái càng loạn, suy nghĩ càng rối long hôn hoa, vươn tay vỗ về đóa hồng run rẩy kia."Hạ Dư, cậu...!Đủ rồi...!Buông tay ra...!Cậu buông tay ra đi...""Anh Tạ..."Thiếu niên chẳng nghe thấy, cậu quá mê muội, từng vầng sáng trong ánh mắt đều có thể nói rõ cái gì gọi là tình cảm rung động đậm sâu, mà đã đậm sâu, đương nhiên dính tới ham muốn, Hạ Dư vô thức cởi cúc áo của Tạ Thanh Trình cùng Tạ Thanh Trình bị ép tới cực hạn, bỗng dưng giãy giụa rút tay đang bị Hạ Dư siết chặt, tát vang một cái "bốp", vừa nặng vừa tàn nhẫn lên mặt Hạ Dư."...!"Một cái tát này quá mạnh, lại bất chợt như thế, Hạ Dư bỗng tỉnh táo, nhìn về phía người đánh Thanh Trình giữ chặt ống tay áo và cúc áo của mình, cố sức che giấu dấu vết sau khi bản thân trị liệu, đôi mắt đào hoa hỗn loạn lại chật vật."...!Đừng chạm vào tôi."Ánh mắt chạm nhau, sắc mặt Hạ Dư đen kịt lại, vẻ mặt nhất thời phức tạp đến lạ, vô thức lộ ra chút điên cuồng, nhìn tới thậm chí khiến Tạ Thanh Trình có chút không rét mà rất nhanh, chút điên cuồng trời sinh kia đã bị Hạ Dư miễn cưỡng đè Dư "Anh sao thế?"Cậu muốn túm lấy tay anh, lại bị Tạ Thanh Trình đột nhiên né tránh."Đừng chạm vào tôi." Anh nói lại lần nữa."..."Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau đó, Hạ Dư chậm rãi ngồi dậy khỏi người Tạ Thanh Trình, ngồi bên sô pha, rủ tóc mái tán loạn, cúi đầu không nói ra người khi nãy tát Hạ Dư chỉ cần không phải Tạ Thanh Trình, mà là bất cứ một ai khác, đều đã bị cậu hành tới vì là Tạ Thanh Trình, Hạ Dư mới chẳng còn cách nào khác, thậm chí còn cảm thấy áy náy—— Bởi vì từ trong mắt Tạ Thanh Trình, cậu đột nhiên nhìn thấy sự sợ hãi quá rõ Thanh Trình là người kiên cường như thế, dũng cảm đến vậy, gần như mỗi lần lộ ra vẻ sợ hãi, đều là vì bản thân Dư hơi nghiêng mặt đi, lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Trình trên sô pha—— Mái tóc người đàn ông ấy tán loạn, năm ngón tay trắng như ngọc siết chặt vạt áo, cần cổ còn lưu lại dấu hôn của mình khi nãy, nhưng giữa mặt mày kiên cường lại chỉ viết mỗi vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm—— Cùng với sự lo sợ không yên bị đè Dư nhìn anh như thế, bỗng dưng vô cùng, hụt hẫng."Anh ơi..." Cậu khàn giọng nói, "Có phải em ép buộc anh khó chịu lắm không?""Có phải em lại khiến anh nhớ tới lúc trước...!Em đã làm vậy với anh không?""Em biết...!Em biết ban đêm có đôi khi anh mơ thấy ác mộng, thậm chí còn chợt run lên..."Tạ Thanh Trình "...""...!Anh ơi, em xin lỗi." Hạ Dư thấy anh mãi chẳng trả lời, dừng một lát, bỗng dưng nói với Tạ Thanh Trình như thế."...! Không phải em nhất định phải làm loại chuyện ấy với anh...!Nếu anh mệt rồi, hoặc là anh không có tâm trạng...!Anh nói với em có được không anh? Em sẽ không cưỡng ép anh đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em, được không?"Thiếu niên đứng dậy."Em, em tới phòng sách của anh làm bài tập nhé...!Em khóa cửa lại, để anh nghỉ ngơi cho khỏe...!Em sẽ không cưỡng ép anh đâu, em chỉ muốn xin anh ở bên em mà thôi...""Anh đừng..." Giọng Hạ Dư đến cuối cùng cũng có hơi run rẩy, là đè nén, là đau lòng, cũng là mờ mịt—— Thanh âm ấy lại truyền ra tình cảm khiến trái tim Tạ Thanh Trình vô cớ run lên lần Dư nói với chút nghẹn ngào——"...!Tạ Thanh Trình, anh đừng sợ em.". Tên gốc Bệnh án bổn Tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục Chém Stormi, Fio Thể loại Niên hạ, hiện đại, ngược luyến tình thâm, 1×1 Độ dài Chưa biết, mà chắc không ngắn lắm Giới thiệu Công mặt người dạ thú điên khùng x Thụ lạnh nhạt gia trưởng từng ly dị. Câu chuyện giữa thiếu niên mắc bệnh tâm thần độc lạ và anh bác sĩ lạnh lùng. Niên hạ. Nhắn nhủ ấm áp của tác giả Truyện mang bối cảnh hiện đại đô thị giả tưởng, chậm nhiệt, cẩu huyết, nói về những vụ án bỏ lửng, những tội khó định án, những căn bệnh kỳ dị. Nội dung yêu đương sẽ kéo dài lê thê. Các chứng bệnh, tình trạng chữa bệnh, chế độ chữa bệnh và các đoàn thể xã hội sẽ chứa yếu tố giả tưởng nhất định, không dính líu đến hiện thực. Vì vậy xin đừng KY, xin đừng nhận vơ, xin đừng khảo chứng, không thể xem là thật đâu nha ~ Nhân vật chính Hạ Dư công x Tạ Thanh Trình thụ Ý chính Các đồng chí, xin đừng khuất phục trước gian khó. Mục lục Chương 1 Gương mở Chương 2 Lúc đó tôi còn là học sinh Chương 3 Từ đầu tôi đã hơi bài xích anh ấy rồi Chương 4 Lúc gặp lại nhau tôi rũ mắt nhìn anh ấy Chương 5 Anh ấy ly hôn rồi Chương 6 Vậy mà còn phải đi xem mắt Chương 7 Anh ấy hỏi kỹ thuật lái xe của tôi như thế nào Chương 8 Còn sai bảo tôi như là người hầu nữa Chương 9 Tôi không để ý đến anh ấy, tôi phải tỏ tình với cô ấy Chương 10 Hôm tỏ tình lại xảy ra chuyện Chương 11 Anh ấy bị bắt làm con tin Chương 12 Hung thủ đã hóa thành ánh lửa Chương 13 Chúng tôi sống sót sau tai nạn Chương 14 Nói về chuyện cũ và bí mật Chương 15 Chúng tôi ngủ chung một chiếc giường sô pha Chương 16 Nhưng vẫn cãi nhau đến khi chia tay mới thôi Chương 17 Tôi và anh ấy bị nhốt chung một chỗ Chương 18 Nhớ lại ngày anh ấy từ chức Chương 19 Cuối cùng cũng ngừng cãi nhau rồi Chương 20 Nhưng tôi lại bị anh ấy bắt tại trận Chương 21 Đến lượt cô ấy bị tôi bắt tại trận Chương 22 Anh ấy bị tôi dằn vặt đến phát sốt Chương 23 Vụ án giết người mà chúng tôi dính vào vẫn còn chưa kết thúc Chương 24 Anh ấy vào phòng khách sạn của tôi Chương 25 Tôi hôn anh ấy rồi Chương 26 Sau khi tỉnh rượu Chương 27 Anh ấy đi gặp Trần Mạn rồi Chương 28 Tôi cũng gặp Trần Mạn Chương 29 Anh ấy phạm quy Chương 30 Ai thèm uống sữa Chương 31 Anh ấy đúng là không biết xấu hổ mà Chương 32 Tôi thật sự oan lắm Chương 33 Anh ấy tự chui đầu vào lưới Chương 34 Vậy thì đóng cặp đi Chương 35 Ầy, lại gặp án mạng Chương 36 Tôi bắt điện thoại của Tạ Thanh Trình Chương 37 Nó tông chết bố mẹ của anh ấy Chương 38 Tạ Thanh Trình, em chưa từng quên anh Chương 39 Bà ta cũng chưa từng quên hận thù Chương 40 Cùng nhau ngăn cản bọn chúng đi Chương 41 Bởi vì sự thật chưa bao giờ vô nghĩa Chương 42 Anh nói em biết đi, sự thật là thế nào Chương 43 Không ngờ sự thật là thế này Chương 44 Đã từng Chương 45 Anh ấy chẳng màng đến sống chết Chương 46 Vẫn luôn dối gạt tôi Chương 47 Đau quá Chương 48 Điên cuồng Chương 49 Sa đọa Chương 50 Tôi không còn như xưa Chương 51 Tôi muốn anh ấy khuất phục tôi Chương 52 Muốn chìm xuống vực sâu với anh ấy Chương 53 Muốn nắm anh ấy trong lòng bàn tay Chương 54 Nhưng tôi không trả tiền Chương 55 Tôi không có trốn! Chương 56 Tôi cũng không có bắt chước anh ấy! Chương 57 Chỉ là xăm mình thôi Chương 58 Anh ấy cũng không phải thánh thần Chương 59 Chỉ là bạn gái thôi Chương 60 Có dục vọng Chương 61 Có ưu tư Chương 62 Ngon quá Chương 63 Không, anh ấy không ngon Chương 64 Nhưng mà nóng quá Phần 1 – Phần 2 – Phần 3 Chương 65 Lại nổi giận rồi … Bạn đang đọc truyện Sổ Bệnh Án full đã hoàn thành của tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục. "Lách cách". Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện lên. Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của tòa nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đầy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào ở. Phòng này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh tòa nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hóa ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Một Lần Nữa Yêu Lại Từ Đầu hay Nhắm Mắt Lại Đừng Lùi Ba Bước. "Lách cách".Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ."Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão..." Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn "Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ." Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra "Là cậu à?" Thiếu niên nhỏ giọng đáp "Cô giáo Tạ." Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu "Về khi nào thế?" "Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô Tạ "Ngồi đi." Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia."Về sao không nói với cô muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?" "...!Dạ." "Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?" Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình."Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học..." Cô Tạ trầm là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối—— "Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!" Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định..." "Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!" Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào. "Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó...!Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!" Đó là gương mặt thế nào? Trong phòng cô Tạ thắp một bóng đèn sợi đốt, công suất thấp, sáng mờ mờ, nhưng vẫn chiếu sáng được gương mặt thiếu mặt cậu, cô Tạ đã nhìn rất quen rồi, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy gương mặt này, cũng đều hít ngược một hơi khí lạnh—— nửa gương mặt âm dương, cũng không biết đã sinh bệnh gì, vết xanh xanh tím tím lan từ trán bao phủ tới cổ, như giấu giếm phần da bị thối mà rợn người, lồ lộ vẻ không bình thường."Có bệnh!" "Đừng tới gần nó, không khéo lây bệnh mất." "Eo! Đồ âm dương!" Cậu dần lớn lên cùng khuôn mặt này, với tiếng chửi rủa lẫn cười nhạo như hình với vì có bệnh, bệnh mà không biết che giấu, xấu mà chẳng biết tránh né, thiếu niên từ nhỏ đã chịu đủ loại dè cho có cố gắng học tập, lại ôn hoà chung sống với người khác, cậu vẫn như con ác long chạy dưới ban ngày, không nhận được bất cứ đối xử công bằng rất ít người như cô Tạ, có thể nhận ra nửa khuôn mặt bình thường của cậu kia rất nhu thuận, là hoà luôn hoà nhã mà lẳng lặng chịu hết dè bỉu của mọi người, có đôi khi bản thân còn phối hợp cười giễu, giống như bản thân cậu thật sự đã làm chuyện gì rốt cuộc thì cậu có làm gì sai chứ? Trong mắt cô Tạ thấy, cậu là người học hành nghiêm túc nhất, trung thực an phận nhất, phân vào một nhóm nhỏ cũng lẳng lặng làm nhiều việc khác bắt nạt cậu, cậu cũng luôn tốt tính chịu đựng, không hề nói nhiều."Không sao đâu, cô ạ, cô chịu tâm sự với em, em đã rất vui trước em ở xóm, người ta thấy em đều né đi, tới tận giờ chẳng có ai có thể chú ý nghe em nói vài câu như cô cả." "Các bạn học cũng tốt lắm, ít nhất không hề lấy gạch đánh em." Cậu nói hết sức bình thản, nhưng đầu cúi gằm mãi, vai cũng khom xuống, tấm lưng dài gánh vũ nhục nặng nề, khiến cột sống cậu cũng khác thường, bị ép cô lại nói với cậu "Sau buổi tự học tối chỉ cần em đồng ý, có thể tới tìm cô để phụ đạo riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp, cứ việc mở miệng." Cậu cười cười hết sức ngại ngùng, nửa khuôn mặt bình thường lộ chút vẻ xấu hổ hồng biết cậu hai năm, đã quen với việc cậu khom lưng, tới gõ cửa phòng ký túc của cô, mang luận văn, tản văn đã viết cẩn thận của cậu, thậm chí có cả thơ ca đưa cho cô, mong cô chỉ buổi này có rất nhiều người thích mắng chửi, lại rất ít người thích làm lại cố chấp viết bạn học cười nhạo cậu, người quái dị viết ra thứ ghê tởm này kia, ghê muốn chết, còn ghê hơn cả da mặt như vỏ nho thối của cười cười, thành thành thật thật viết giờ, ngay cả phần quyền hạn này cậu cũng chẳng có Tạ nghĩ tới chuyện phía trước, lòng thổn thức, thương hại nhìn đứa trẻ trước niên nói "Lần này em tới, là để tạm biệt mai em phải đi rồi." "Về quê sao?" "...!Vâng, coi là vậy đi." Thiếu niên ngừng một lát "Cô à, nếu bệnh của em không phải trên mặt, mà là ở nơi khác người ta không trông thấy, mọi người sẽ đối xử tốt với em hơn một tốt biết bao." Hốc mắt cô Tạ rốt cuộc không nhịn nổi mà đỏ lên, chuyện tới bước này rồi, cái gì cố được cũng đã cố, tiếc là cô dù sao cũng không phải người nhà của cậu, cô không thể đưa ra quyết định cuối cùng, cũng không thể cứu được cảnh thiếu niên eo hẹp đi theo từng ngày, mẹ hối hận khi để đứa nhỏ này ra ngoài học, trong nhà dù sao vẫn còn một đứa con thứ thân thể mạnh khoẻ, mới học tới trung học, đứa có bệnh kia gọi về lẹ lẹ, có thể để đứa nhỏ khoẻ mạnh ra cảm thấy bà ấy làm vậy cũng chẳng có gì sai, là một người mẹ, cũng phải cân nhắc tới gia cảnh, bà ấy rất công bằng."Em...!Lần trước em để lại chỗ cô, bài luận văn muốn cô xem giúp em, cô còn chưa sửa xong hết——" Cô Tạ cảm thấy mình cũng sắp nhịn không nổi mà rơi nước mắt, hoảng hốt đổi đề tài."Nhưng trước đó cô đọc hết sức cẩn thận, em có muốn trì hoãn chút hẵng làm thủ tục thôi học đầy đủ không, chờ cô phê ý xong..." "Không được đâu ạ." Cậu lắc đầu cười, "Trời vừa sáng, em phải đi rồi." Cô hết sức hối hận, vì sao lại cảm thấy vẫn còn thời gian? Vì sao không kéo dài thêm một đêm? Lại vì sao, muốn dạo phố, tán gẫu, bắt đầu cuộc trò chuyện dong dài chẳng ý nghĩa ấy? Nơi đây có giấc mộng của học trò sắp tan vỡ, còn có một trái tim ngừng đập, dù cô là giáo viên cuối cùng của cậu, cũng không thể tặng cho giấc mộng của cậu một bó hoa chia tay."Thực xin lỗi..." "Có gì đâu ạ." Cậu nói, "Nhưng em có viết một bài thơ tay cuối cùng, em có thể tặng nó cho cô không?" Cô vội gật lấy từ túi sách ra cho cô xem, trang giấy rất mỏng, cầm trong tay tựa như chẳng có chút sức đọc xong từng câu từng chữ, là một bài thơ tình viết rất quyến luyến, nóng bỏng nhiệt liệt, lại thật cẩn thận, cô từng đọc rất nhiều thứ về tình yêu mà các bậc thầy đã "Khi nào được dựa bên rèm, để trăng chiếu cả đôi ta ngấn lệ ráo khô?" của cổ nhân, cho tới "Đôi mắt ta lại càng đẹp hơn, bởi trong mắt ta có người" của hiện tại, nhưng giờ khắc này, tựa như chẳng bằng trang giấy mà thiếu niên đưa không hề nói thẳng ra thứ gì, như thể nói thẳng ra là sự thiếu hụt của luật niên là một nhà thơ, biết mất đi ý thơ, ở nơi tình yêu xa vời, cũng sẽ chỉ sót lại nỗi rối bời."Kỷ niệm để lại cho cô." Khuôn mặt xấu xí và gương mặt bình thường đều viết lên sự dịu dàng."Thực xin lỗi, cô, em thật sự không mua nổi món quà nào để tặng cho cô hết." "Chẳng có gì tốt hơn thứ này cả." Cô khom người xuống, nén nỗi nghẹn ngào, "Em, em ăn chút gì đó nhé, cô lấy trà bánh cho em." Tìm khắp nơi, bình ổn lại được cảm xúc của bản thân, cô Tạ cầm một hộp bánh quy bơ đặt lên bàn niên lễ phép cảm ơn, dưới ánh nhìn chăm chú của cô Tạ, rốt cục cũng cẩn thận nâng chén trà lên, lại rụt tay về, nhẹ kêu "Nóng quá." Cô chạm thử "Sao vậy? Ấm mà." Nhưng vẫn thêm chút nước lạnh cho niên thích ăn bánh quy nhất, nhâm nhi từng chút từng xong uống xong, đêm hẵng còn nói "Cô ơi, em nán lại ở chỗ cô đọc sách một lát có được không?" "Đương nhiên là được." Thiếu niên mỉm cười, có hơi bất đắc dĩ "Cũng sắp phải đi rồi, cuối cùng còn làm phiền cô như vậy." "Không sao hết, em nán lại thêm một lát cũng được...!Đúng rồi, sau khi em về, cho cô địa chỉ đi, cô sẽ để ý mà gửi cho em một phần sách thông minh như vậy, kỳ thật cho dù có tự học...!Cũng chẳng kém chút nào hết." Cô Tạ chỉ có thể nói chuyện phiếm để an ủi, "Có gì cần giúp đỡ, có thể gửi thư tới tìm cô." Thiếu niên nhìn cô "Cảm ơn." Ngừng một lát."Nếu ai cũng giống cô, thì có lẽ..." Cậu cúi đầu, không nói thêm gì ký túc cô nhiều nhất là sách, vì vẻ ngoài cậu xấu xí, bệnh tình lộ rõ, mỗi lần tới tiệm sách đều trở thành tiêu điểm, cô mới mời cậu tới ký túc giáo viên, đưa sách mình cất giữ cho cậu niên cứ vậy ở trong ký túc giáo viên đọc sách một đêm, như chỉ cần có một đêm này, sẽ mang hết toàn bộ chữ nghĩa về quê của rất hiếm khi có thời gian cho bản thân như vậy, từ trước cậu chẳng ở lại quá muộn, vì lo rằng mình sẽ làm phiền tới công việc và lúc nghỉ ngơi bình thường của các thầy hôm nay lại là ngoại Tạ không trách cậu tuỳ hứng vào ngày cuối cùng, chính bản thân cô cũng thức tới tận nửa đêm với cậu, quả thực có chút mệt, bất giác dựa vào bên bàn mơ màng, cô nghe thiếu niên bỗng nhiên lại nói với cô "Cô Tạ." Cô mơ màng đáp cậu một tiếng."Còn có một chuyện, em muốn xin lỗi cô." "Trước đây trong ban mất đồ...!Mấy thứ linh tinh của các học trò ấy, kiếm sao cũng không thấy, làm hại cô bị phê thứ đó, kỳ thật là do em lấy." Cô mơ mơ màng màng ngạc nhiên choàng tỉnh, nhưng thân thể rất nặng nề, nặng tới mức không dậy niên có vẻ đau xót nói "Nhưng em không cần mấy thứ đó, một chút tiền em cũng chẳng họ chế giễu em như vậy, trong lòng em kỳ thật có oán hận...!Em ném hết túi của họ vào đống cổ khổ, sau đó thiêu đó họ có nghi ngờ tới em, nhưng cô lại chẳng hỏi đến em câu nào, còn giúp em mở đường thật người làm chuyện này, đúng là em chứ không hề sai." "Em không có dũng khí để thừa nhận, em chỉ là người bình thường trong mắt mỗi một người thôi, thậm chí còn là một người tốt nữa." "Người đó chính là cô." "Cô à, có phải em rất giả tạo không?...!Nhưng nếu ngay cả cô cũng thất vọng về em, em không biết nên làm gì bây giờ là người duy nhất tán thành với em trong cuộc đời này." Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng càng lúc càng mắt lại trong veo, gần như trong suốt, tựa đã trút được gánh nặng."—— Chuyện hối hận cuối cùng em từng làm chính là chuyện này...!Cô Tạ, thật sự là không thể làm gì của em hình như chuyển từ trên mặt em, tới tâm lý của em có kiếp sau, em thật sự rất muốn làm một người bình thường...!Em không muốn bị bệnh tới mức ngay cả tư cách yêu đương cũng chẳng có." "Cô Tạ..." Gió lao xao thổi vào cửa sổ, thổi trúng trang giấy trên bàn bay đi, như lá cờ chiêu đó, tất cả quay về im lặng. Trà lạnh trên Tạ tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, nhận ra mình ngủ trước bàn học một đêm, trong phòng rất sạch sẽ, thiếu niên là người lễ phép hiểu chuyện, nhưng ngày ấy hắn không đợi tạm biệt giáo viên hẵng dọn đồ rời tránh khỏi lòng có chút hụt hẫng, cô đứng dậy, mắt còn mông lung ngái ngủ đi vào phòng đầu nhìn bàn trà lại thấy—— Cả người như rơi vào thùng nước đá, hoảng hốt mở to đôi mắt! Trà hôm qua cô mang cho thiếu niên, đã đóng lại thành băng, nhưng...!Nhưng...!Trong phòng rõ ràng ấm áp tận hai mươi bảy hai mươi tám độ! Sao lại vậy? Sao lại thế? Cô trợn tròn mắt tìm khắp phòng, càng lúc càng nhiều dấu vết khiến lòng cô nguội lạnh—— hộp sắt bánh quy bơ, hôm qua rõ ràng cô thấy thiếu niên đã ăn, nhưng giờ ngay cả một miếng cũng chẳng trà trong chén đông cứng thành băng, nhưng vậy còn chưa hết, còn thứ cuối cùng—— Cuối cùng, trang thơ tình hàm súc kia, nội dung trên đó cô đã thuộc nằm lòng, lá thư chia tay cậu viết tặng cũng chẳng nói, tới tận giờ không hề có trang giấy kia...!Cô gần như run rẩy, bỗng "Ting" một tiếng, điện thoại rung lên, sợ hãi khiến cô nhảy dựng, vội chộp lấy, hoá ra là thư khẽ thở hắt ra, lại nhớ ra gì đó trong giấc mơ, vì thế nhanh chóng gọi vào điện thoại thiếu tim đập cùng rung động với tiếng máy."Alo?" Kết nối người nhận điện thoại là một người phụ nữ trung niên quen thuộc, thô lỗ, nhưng lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nói qua nói lại mấy câu với mẹ thiếu niên đầu dây bên rơi thẳng vào một chiếc hố đen không đáy, lao nghe thấy—— "..." "Lại là các người! Lại là các người! Tôi còn chưa tìm tới mấy người nữa đấy! Các người thật sự tự mò tới đây!" Người phụ nữ trách mắng, những gì nói trước đó cô Tạ đã chẳng thể nhớ nổi, trong đầu cô gần như trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thê lương như gậy đập xuống "Nó chết rồi! Chết rồi!" Máu như hoá rồi? "Đều tại mấy người mê hoặc hết!! Nó cãi nhau với tôi, chạy ra ngoài, ngoài trời đổ mưa lớn, cảnh sát nói, ở đó có một đoạn điện hở..." Tai cô Tạ ong chửi rủa nặng nề hoà lẫn tiếng kêu khóc, cô lại chỉ miễn cưỡng nghe được hai câu, như ma như quỷ, như cuộc chia ly không thuộc về thế phụ nữ ở đầu dây bên kia, đau đớn kêu chói tai "Còn tìm gì nữa? Còn tìm cái gì đây?!" —— "Hôm qua đã là ngày đầu thất của nó rồi!". Stormi Chương 1 Gương mở “Cành cạch”. Mọi thứ chuyển từ tối sang sáng, màn hình chớp nháy, hình ảnh bắt đầu hiện lên. … Đây là ký túc xá dành cho nhân viên trong trường học, là tòa nhà nằm ở góc hẻo lánh nhất trong dãy tòa nhà của ngôi trường cũ kỹ trăm năm tuổi, vị trí xa tít tắp, học viện cho hơn phân nửa số giáo viên trẻ tuổi qua đó ở. Bên ngoài tòa nhà lát gạch đỏ thềm trắng trông vô cùng đẹp mắt, thường xuân vươn dây leo xanh mướt quấn quanh tòa nhà kiểu phương Tây cổ kính, ai đi ngang qua cũng nhịn không được phải nhìn thêm vài lần, song những người may mắn trở thành thầy giáo vào rồi mới vỡ lẽ —— Thì ra tòa nhà này đã được xây dựng từ rất lâu, vách tường bên trong đã bong tróc nhiều lớp, hệt như một gương mặt mỏi mệt chẳng biết đã đắp bao nhiêu lớp phấn son. Mỏi mệt đến mức ngay cả một chiếc TV truyền hình kỹ thuật số cũng không có, mỗi phòng trong ký túc xá chỉ được cấp cho một chiếc TV truyền hình cáp có thể nói chẳng khác gì đồ cổ. “Vùng trung và hạ lưu sông Trường Giang liên tục xuất hiện những cơn mưa xối xả…” Thiếu niên bước qua lối vào hàng lang, tiếng chương trình TV len lỏi ra khỏi cửa kính phòng thường trực, bác gái trực ban xưa nay luôn ngăn cậu lại mà trách mắng “Ầy, bạn nhỏ à cháu có hiểu không? Đây là ký túc xá dành cho nhân viên trường, nơi các giáo viên ở, một học sinh như cháu đừng có chạy vào trong này mãi.” Thế mà hôm nay bác gái chẳng buồn chất vấn cậu, có lẽ là bà đang ngẩn người, hoặc là luống tuổi nên mắt mờ, không cảm giác được cậu đi ngang qua trong bóng tối. Cậu lên thẳng lầu ba, gõ vang cánh cửa sắt quen thuộc. Cửa “két” một tiếng mở ra, người phụ nữ ngồi bên trong ló đầu hỏi “Là em à?” Thiếu niên nhỏ giọng đáp “Cô Tạ.” Dẫu cho đã muộn lắm rồi, thiếu niên còn là khách không mời, nhưng cô là cô giáo của cậu, cũng là người có quan hệ mật thiết nhất với cậu trong trường học, thế nên sau phút chốc kinh ngạc, cô vẫn mời cậu vào phòng mình. Pha một tách trà, cắt lát gừng cho vào, bên ngoài mưa tầm tã, cô cảm nhận được trên người thiếu niên ướt át mà lạnh lẽo, trà gừng nóng có thể giúp xua lạnh. Cô Tạ đặt tách trà bốc hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu thiếu niên “Về hồi nào thế?” “Hôm nay mới vừa về.” Thiếu niên co quắp đứng trước sô pha. Cô Tạ nói “Mau ngồi đi.” Bấy giờ thiếu niên mới ngồi xuống, siết tay đặt trên đầu gối, dè dặt không dám chạm vào tách trà kia. “Sao về mà không báo trước cho cô biết. Muộn thế này rồi vẫn còn xe buýt đến trường à?” “… Vâng.” “Vậy chuyện trong nhà xử lý sao rồi?” Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu moi cái lỗ rách trên quần jeans của mình. “Mẹ em vẫn muốn cho em nghỉ học…” Cô Tạ lặng thinh. Đã là sinh viên đại học rồi, học sinh chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp. Cô Tạ đã nói chuyện với mẹ của thiếu niên trước mặt, hứa rằng sẽ xin miễn giảm học phí cho gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, hy vọng bà có thể cho phép đứa con vất vả lắm mới thi đậu đại học được học hết bốn năm. Nào ngờ người mẹ kia lại kiên quyết từ chối —— “Học cái gì? Học tiếng Trung hả? Ai mà không biết nói tiếng Trung? Các người lừa tiền thì có!” Cô Tạ ôn tồn nói lý lẽ với bà ta “Cậu bé có năng khiếu lắm, bà xem, đã lên năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc sao? Huống chi chờ hai năm nữa học xong bước ra ngoài xã hội, cháu nó cũng dễ dàng tìm việc. Tôi có hỏi cháu rồi, sau này cháu muốn làm thầy giáo. Với thành tích của cháu, thi biên chế giáo viên hoàn toàn không thành vấn đề, đây là ước mơ của cháu, công việc giáo viên lại ổn định…” “Nó không làm thầy giáo được đâu! Đâu phải cô chưa nhìn thấy cái bản mặt của nó!” Câu này của người mẹ như đao cùn chém xuống, chém ngay giữa dòng điện vô hình. Cô Tạ vô cùng phẫn nộ, tiếc rằng cô không biết nên đáp trả thế nào. “Bây giờ tôi muốn nó về nhà đi làm! Trong nhà không có tiền! Đừng lãng phí thời gian! Cái mặt đó —— Cái mặt đó… Học rồi thì làm sao! Trường nào sẽ nhận một thầy giáo như vậy!” Đó là một gương mặt thế nào? Trong phòng cô Tạ có mở một ngọn đèn dây tóc, số watt thấp nên mờ mờ ảo ảo, song vẫn rọi sáng gương mặt của thiếu niên. Gương mặt của cậu, cô Tạ đã nhìn mãi thành quen, nhưng bất cứ ai mới nhìn thấy lần đầu cũng sẽ hít một hơi —— Gương mặt nửa âm dương, không biết đã từng bị bệnh gì, vệt xanh xanh tím tím kéo dài từ trán đến tận cổ, giống như giấu một lớp da thối. Nhìn mà rợn cả người, trần trụi bất bình thường. “Có bệnh!” “Đừng tới gần nó, có khi sẽ lây bệnh đó.” “Ê! Người âm dương!” Cùng cậu lớn lên với gương mặt này, chính là mỉa mai và thóa mạ như bóng đuổi theo hình. Bởi vì có bệnh, bởi vì bệnh đến mức không biết giấu thế nào, xấu đến mức không biết tránh làm sao, từ nhỏ thiếu niên chịu đủ mọi khinh miệt. Dẫu cho cố gắng học hành cách mấy, hoặc cố gắng kết thân với người ta cách mấy, cậu vẫn không khác gì một con rồng hung ác bay lượn giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng bao giờ được đối xử công bằng. Hiếm ai giống như cô Tạ đây, nhìn ra được nửa bên mặt bình thường của thiếu niên rất đỗi ngoan ngoãn và dịu dàng. Cậu luôn chịu đựng những lời chế nhạo của mọi người trong một sự dịu dàng chết lặng, đôi khi bản thân còn cười hùa một tiếng, như thể mình thật sự đã làm chuyện gì sai. Nhưng rốt cuộc cậu đã làm gì sai? Cô Tạ nhận thấy rằng, lúc cậu nghiêm túc nhất luôn là lúc đọc sách, bao giờ cũng ngoan ngoãn nền nếp, được phân vào tổ cũng luôn luôn im lặng ôm đồm nhiều việc nhất. Người khác bắt nạt cậu, cậu vẫn tốt tính nhẫn nhịn, không phản bác gì nhiều. “Không sao đâu cô, cô chịu nói chuyện với em là em vui lắm rồi. Trước đây em sống trong thôn, người khác thấy em là đi đường vòng ngay, trước giờ chưa có ai chịu lắng nghe em nói vài câu như cô cả.” “Các bạn học cũng tốt lắm, chí ít không có cầm gạch đánh em.” Thiếu niên nói với giọng bình thản, nhưng đầu luôn cúi gằm, bờ vai cũng còng xuống, thời gian dài gánh nỗi nhục nặng nề đã khiến cột sống của cậu bị biến dạng, bị đè cong. Sau đó cô Tạ lại nói với cậu “Chỉ cần em đồng ý, sau tiết tự học tối em có thể đến tìm cô phụ đạo riêng, có gì không hiểu hay cần cô giúp đỡ, em cứ việc mở miệng.” Thiếu niên cười thẹn thùng, nửa bên mặt bình thường thoáng đỏ lên vì ngượng. Cô Tạ quen cậu hai năm nay, đã quen với việc cậu mang tấm lưng còng đến gõ cửa ký túc xá của mình, đưa luận văn và tản văn, thậm chí là thơ ca mà mình đã viết cho cô xem, nhờ cô chỉ điểm hộ. Thời buổi này rất nhiều người thích mắng cha mắng mẹ, nhưng lại hiếm ai thích viết thơ. Thiếu niên lại cố chấp mà viết. Các bạn học cười nhạo cậu, bảo rằng thằng xấu xí viết thứ đồ xấu xí, hủ lậu muốn chết, còn hủ lậu hơn cái da mặt như nho thối của mày. Thiếu niên chỉ cười cười, thế rồi vẫn thật thà viết tiếp. Vậy mà bây giờ, một chút quyền hạn nhỏ nhoi này cậu cũng không còn nữa. Cô Tạ nhớ đến chuyện lúc trước, trong lòng thổn thức không thôi, dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu trai trước mắt. Thiếu niên nói “Lần này em đến đây là muốn từ biệt cô. Ngày mai em phải đi rồi.” “Về quê à?” “… Vâng, xem như là vậy đi.” Khựng lại giây lát, thiếu niên nói “Cô ơi, nếu bệnh của em không nằm trên mặt mà nằm ở nơi người khác nhìn không thấy, có lẽ mọi người sẽ thân thiện với em hơn. Vậy thì tốt biết bao.” Cuối cùng hốc mắt của cô Tạ cũng không kiềm được mà đỏ lên, chuyện đến nước này, giúp được cái gì cô đã giúp hết rồi, tiếc rằng nói cho cùng cô cũng không phải người là nhà của cậu, cô không thể đưa ra quyết định cuối cùng, cũng không cứu được cậu. Gia cảnh của thiếu niên ngày sau tàn tạ hơn ngày trước, người mẹ kia hối hận vì đã cho đứa con này đi học, dù sao trong nhà vẫn còn một đứa con thứ lành lặn và khỏe mạnh, mới học đến trung học, gọi đứa có bệnh về là có thể cho đứa khỏe mạnh ra ngoài rồi. Bà cảm thấy mình chẳng làm gì sai, là một người mẹ, bà phải cân nhắc đến hoàn cảnh gia đình, bà làm vậy là hết sức công bằng. “Em… Luận văn lần trước em đặt ở chỗ cô nhờ cô xem giúp em, cô còn chưa sửa xong hết ——” Cảm thấy mình sắp không nén được nước mắt, cô Tạ cuống quýt đổi đề tài. “Nhưng phần đầu cô đọc cẩn thận lắm, hay là em chờ một chút rồi hẵng làm thủ tục thôi học, chờ cô duyệt xong…” “Không được ạ.” Thiếu niên cười lắc đầu “Trời vừa sáng là em phải đi rồi.” Cô Tạ hối hận vô vàn, vì sao cứ cảm thấy vẫn còn nhiều thời gian? Vì sao không ở lại một đêm? Rồi vì sao mà phải đi dạo phố, đi tán dóc, đi mở cuộc họp dài dòng vô nghĩa kia? Ở đây có một học sinh sắp tan vỡ giấc mộng, còn có một trái tim sắp không đập nổi nữa, là cô giáo cuối cùng của cậu, thế mà cô chẳng thể tặng cho giấc mộng của cậu một bó hoa chia tay. “Xin lỗi em…” “Không sao.” Thiếu niên nói “Nhưng sau cùng em có viết một bài thơ, em tặng nó cho cô được không?” Cô Tạ vội gật đầu. Thiếu niên bèn lấy bài thơ từ cặp ra cho cô xem, chỉ là một tờ giấy mỏng tang, cầm trong tay cứ như không có một chút trọng lượng nào. Cô Tạ đọc hết từng câu từng chữ, là một bài thơ tình yêu đầy lưu luyến, nóng bỏng mà nhiệt liệt, lại dè dặt giữ kẽ. Cô từng đọc rất nhiều lời tình ý viết bởi các bậc thầy, từ “Biết đến bao giờ ta tựa cửa, vầng trăng soi ráo lệ buồn đau” 1 của người xưa cho đến “Đôi mắt ta đẹp hơn, vì trong nó có người” của người nay, thế nhưng giờ phút này, dường như chúng đều không bì kịp trang giấy mà thiếu niên lấy ra. 1 Nằm trong bài thơ “Đêm trăng” của Đỗ Phủ. Bản dịch thơ trên là của Hoàng Nguyên Chương. Thiếu niên không nói rõ thành lời, cứ như nói rõ cũng là một điều khiếm khuyết trong luật thơ. Thiếu niên là nhà thơ, biết rằng nếu bỏ qua ý thơ, tình yêu chênh lệch về địa vị chẳng còn gì ngoài ngượng ngập khó xử. “Để lại cho cô làm kỷ niệm.” Bên mặt xấu xí và bên mặt bình thường đều viết đầy dịu dàng. “Xin lỗi cô, em thật sự không mua nổi món quà nào tặng cô.” “Không có thứ nào tốt hơn thứ này cả.” Cô Tạ quay lưng đi, cố nén nỗi nghẹn ngào “Em, em ăn chút gì đi, cô đi tìm trà bánh cho em.” Mượn việc lục lọi để kiềm chế cảm xúc của chính mình, cô Tạ đặt một hộp bánh quy bơ lên bàn trà. Thiếu niên lễ phép cảm ơn, dưới ánh nhìn chăm chú của cô Tạ, cuối cùng cậu cũng e dè chạm vào tách trà kia, sau đó rụt tay về, nói khẽ “Nóng quá.” Cô Tạ đưa tay chạm thử “Sao cơ? Ấm mà.” Nhưng rồi vẫn rót thêm chút nước lạnh cho cậu. Thiếu niên cầm bánh quy mà mình thích ăn nhất, chậm rãi nhấp từng ngụm trà một. Ăn xong uống xong, đêm vẫn còn dài. Cậu hỏi “Cô ơi, em có thể nán lại chỗ của cô đọc sách một lát không?” “Dĩ nhiên là được.” Thiếu niên lại cười, ra chiều bất đắc dĩ “Sắp đi tới nơi rồi, vậy mà cuối cùng còn làm phiền cô như thế.” “Không có gì, em nán lại lâu một chút cũng được… Đúng rồi, sau khi em về, em báo cho cô địa chỉ đi, cô đọc được sách nào hay sẽ gửi cho em một quyển. Em thông minh như vậy, thật ra cho dù tự học… Cũng sẽ không kém chút nào đâu.” Cô Tạ chỉ biết nói vậy để an ủi “Có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, em có thể lên WeChat tìm cô.” Thiếu niên nhìn cô “Cảm ơn ạ.” Ngừng chốc lát lại nói. “Nếu ai cũng giống cô, vậy có lẽ…” Cậu cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Trong ký túc xá của cô Tạ chất nhiều nhất là sách, do dung mạo xấu xí, bệnh trạng lại lộ rõ mồn một, mỗi lần thiếu niên đến thư viện đều trở thành tiêu điểm. Cô Tạ bèn mời cậu đến ký túc xá dành cho nhân viên trường, cho cậu mượn đọc đống sách mình lưu giữ. Cứ thế, thiếu niên ngồi trong ký túc xá đọc sách suốt một đêm, như thể muốn nhờ vào đêm này mang hết mọi chữ nghĩa về quê hương của mình. Hiếm khi thiếu niên mới thoải mái như thế, trước đây cậu sẽ không nán lại quá muộn, cứ lo rằng mình sẽ quấy rầy thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của cô Tạ. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Cô Tạ không trách cứ lần tùy hứng cuối cùng này của cậu, chỉ là ngồi với cậu đến khuya, cô thật sự hơi mệt, gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, cô nghe thiếu niên bỗng nhiên lại gọi mình “Cô Tạ.” Cô ậm ờ đáp một tiếng. “Còn một việc em muốn xin lỗi cô.” “Hồi trước trong lớp mất trộm… Các bạn học kia cứ bị mất đồ, tra thế nào cũng không ra, hại cô bị phê bình. Mấy thứ đó, thật ra là em lấy.” Cô Tạ lim dim chực tỉnh, nhưng do quá mệt mỏi, cơ thể nặng trịch không sao nâng dậy nổi. Thiếu niên nói với giọng buồn bã “Nhưng em không hề muốn mấy thứ đó, em không muốn dù chỉ là một xu. Chúng nó nhạo báng em như vậy, thật ra lòng em oán hận chứ… Em vứt hết cặp của chúng nó vào đống cỏ khô, sau đó đốt sạch sẽ. Lúc ấy chúng nó nghi ngờ em, nhưng cô thậm chí chẳng hỏi em mà đã nói đỡ cho em rồi. Thật ra người làm chuyện này, đích thực chính là em.” “Em không có can đảm thừa nhận, em chỉ từng đóng vai người bình thường trong mắt của một người, hơn nữa còn là một người tốt.” “Người đó chính là cô.” “Cô ơi, em hám hư vinh lắm phải không?… Nhưng nếu ngay cả cô cũng thất vọng về em, em không biết nên làm gì bây giờ. Cô là sự công nhận duy nhất mà em nhận được trong cuộc đời này.” Nói đến câu cuối cùng, giọng cậu nhỏ dần đi. Ánh mắt lại trong suốt, gần như là trong suốt, tựa trút được gánh nặng. “—— Đây là điều khiến em hối hận nhất… Cô Tạ, thật sự xin lỗi cô. Hình như bệnh của em đã dời từ mặt em đến trong lòng em rồi. Nếu có kiếp sau, em thật sự rất muốn làm một người bình thường… Em không muốn bệnh đến mức ngay cả tư cách để yêu cũng không có.” “Cô Tạ…” Gió xào xạc thổi qua khung cửa sổ, thổi cho tờ giấy nằm trên bàn phất phơ, hệt như một lá cờ gọi hồn. Sau đó, mọi thứ yên tĩnh lại. Trà trên bàn lạnh ngắt. Sáng sớm hôm sau lúc cô Tạ tỉnh lại, phát hiện mình gục trên bàn làm việc ngủ cả đêm, trong phòng sạch tinh tươm, thiếu niên là người rất lễ phép, nhưng hôm nay cậu không chờ cô tỉnh dậy nói tạm biệt mà đã dọn đồ đi mất rồi. Trong lòng không khỏi có chút khó chịu, cô Tạ đứng dậy, mắt lèm nhèm đi ra phòng khách. Vừa cúi đầu nhìn xuống bàn trà —— Cả người như bị xối một chậu nước đá, hai mắt bỗng trợn to! Trà mà hôm qua cô rót cho thiếu niên đã đông thành đá, chỉ là… Chỉ là… Nhiệt độ trong phòng rõ ràng lên đến 27-28 độ! Sao lại thế được? Sao lại thế được? Cô trợn to tròng mắt lục lọi khắp phòng, càng lúc càng có nhiều dấu vết khiến tim cô rét lạnh —— Bánh quy bơ trong hộp thiếc, rõ ràng hôm qua cô đã nhìn thấy thiếu niên ăn hết rồi, vậy mà bây giờ xem ra không thiếu một cái nào. Nước trà trong tách đông thành đá, thế nhưng mực nước vẫn còn nguyên, và cuối cùng là —— Cuối cùng là, tờ giấy thơ tình hàm súc kia, nội dung vẫn đang nằm yên dưới đáy lòng của cô, lá thư chia tay mà cậu tặng cho cô. Chẳng thấy đâu nữa. Hoặc nên nói là, từ trước đến giờ chưa từng có tờ giấy đó… Cô Tạ gần như run cầm cập, đột nhiên “đinh” một tiếng, chiếc di động rung lên, dọa cô sợ đến giật bắn mình, cô vội lao tới chộp lấy nó, ra là tin nhắn rác. Cô thở phào một hơi, rồi lại như mới vừa tỉnh mộng sực nhớ đến điều gì, thế là nhanh chóng bấm gọi số điện thoại của thiếu niên. Tút. Tút. Tút. Nhịp tim run rẩy theo âm thanh máy móc kia. “A lô?” Thông rồi. Đầu bên kia là một giọng nữ trung niên quen thuộc, vẫn thô lỗ như thế nhưng giờ đây lại có chút nghẹn ngào. Cô Tạ và mẹ của thiếu niên nói với nhau đôi câu. Trái tim rớt vào hố đen sâu không đáy, rơi thẳng xuống bên dưới. Cô nghe được rằng —— “…” “Là các người! Lại là các người!! Tôi còn chưa kịp đến tìm các người! Các người lại gọi tới đây trước!” Người phụ nữ kia đang oán trách, trước đó bà ta đã nói gì cô Tạ không còn nhớ được nữa, đầu óc cô gần như đã trống rỗng, chỉ nghe được tiếng gào thét cuối cùng giống hệt như một hồi chuông cảnh tỉnh “Nó chết rồi! Chết rồi!” Máu lạnh như băng. Chết rồi? “Đều tại các người mê hoặc nó!! Nó cãi nhau với tôi rồi bỏ chạy ra ngoài, bên ngoài mưa như trút nước, cảnh sát nói nơi đó có một đoạn dây cáp điện lộ ruột…” Lỗ tai của cô Tạ ù đi. Giữa tiếng chửi rủa và gào khóc thảm thiết, cô chỉ miễn cưỡng nghe được mỗi hai câu, ma mị mà quỷ quái, hệt như lời giã từ không thuộc về trần thế. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia hét muốn thủng màng nhĩ “Còn tìm cái gì nữa? Còn tìm cái gì nữa?!” —— “Hôm qua đã là ngày đầu thất của nó!!!” 2 Đầu thất Ngày thứ bảy sau khi con người chết. Hết chương 1 Lời tác giả Chào các bạn, thời gian đăng truyện là từ 9 giờ đến 10 giờ tối, chắc tầm 9 giờ rưỡi. Nhân vật có sự khác biệt nhất định so với những gì đã nói lúc trước, bởi vì tôi lại cảm thấy không hài lòng nên đã xóa rất nhiều chương đã viết xong rồi viết lại… Vì vậy không cần quá để ý đến giả thiết lúc trước ha ha ha ha. Mặt khác, tôi rất thích đọc và trả lời những bình luận tập trung vào bản thân cốt truyện, đây từng là điều mà tôi thích làm nhất khi viết truyện, nhưng sau này mỗi lần đọc bình luận, tôi luôn nhìn thấy những thứ khiến cho tôi hết sức đau đầu, nói thật thì ảnh hưởng tâm trạng lắm, mà tôi còn chưa cày xong truyện nữa, thế nên tôi chỉ là một người máy vô tình log in đăng truyện đăng xong log out, không rep comment được thành thật xin lỗi nha ~ Tôi viết truyện là vì tôi thích viết, mặc kệ người khác có tin không, vậy nên cho dù tôi biết hiện giờ thể loại được hoan nghênh nhất chính là tiểu thuyết thiên về cốt truyện, tốt nhất công thụ đều là mối tình đầu không có kẻ thứ ba, ngọt sủng từ đầu đến cuối hay sảng văn vả mặt, rất nhiều tác giả lẫn độc giả đích thực rất thích thể loại truyện như thế, hoặc là muốn đột phá bản thân thử sức với nó xem thế nào. Nhưng mà tôi không thích, tôi không phải là một trong số đó, hơn nữa trước mắt tôi cũng không định thử sức với thể loại truyện này. Tôi thích viết mấy anh điên khùng bệnh tâm thần, viết mỹ nhân lạnh lùng dũng mãnh, viết mấy tên lưu manh khốn kiếp, viết mấy thằng vô duyên mất nết, viết những phân đoạn tình cảm anh đánh em em đánh anh dài thườn thượt, thế nên tôi vẫn sẽ tiếp tục viết như thế, tôi cũng sẵn lòng viết cho những độc giả thích thể loại này đọc, không nhiều người thích cũng không sao, ít ra quá trình sáng tác có thể khiến tôi thấy vui lòng. Bây giờ viết truyện đã mất đi hoạt động khiến tôi rất vui vẻ là tương tác với các độc giả bình thường, chưa kể còn phát hiện hạn chế trong việc viết truyện ngày càng nhiều như nêm, nhiều đến mức chán chẳng buồn nói luôn, thật sự không muốn đối mặt với mấy chuyện lung tung trên mạng nữa, chỉ đành vô tình log in đăng truyện rồi yên lặng log out gõ chữ, không phải lạnh lùng không trả lời mà là muốn tập trung viết truyện, cũng muốn tâm trạng tốt một chút, cảm ơn đã hiểu cho, 🙏 Stormi Không biết bình loạn gì… Ngộ quá… Chương 2 ->

sổ bệnh án truyện tranh